BGEE
2012年5月20日,著名樂隊Bee
Gees主唱Robin
Gibb因結腸癌和肝癌在倫敦一家醫院去世,享年62歲。
Bee Gees組合由Barry
Gibb、Robin Gibb與Maurice
Gibb三兄弟組成,他們的一首《How
Deep Is Your Love》在70年代紅透半邊天。
我最喜歡Bee
Gees的主唱歌手Robin
Gibb﹐尤其是他的《I
started a joke》﹐百聽不厭。﹗一顆巨星從此永別人間但他甜美的歌聲卻永遠都留在我們的心裡。
Trịnh Công Sơn 創作這首歌的後面竟然有一個鮮為人知的故事.....
那時候年輕的Trịnh Công Sơn
在越南古都順化喜歡上了一有錢人家的女兒, 可惜對方家長千方百計的阻礙到最後
Trịnh Công Sơn
只能帶著創傷離開了傷心地。若干年後他回到舊地在一個下著迷朦細雨的清晨來到了靈母廟﹐想起了從前﹐想起了曾經愛慕過的女孩﹐就寫下了這首有著他愛戀過有個漂亮名字的
Diễm
的女孩.....
以下是原文記載.....
"Người con gái đi qua những hàng cây long não bây giờ đã ở một nơi xa,
đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng
đáng nhớ nhưng cứ phải quên. Người con gái ấy là "Diễm của những ngày
xưa".
Tình cờ biết được thêm hoàn cảnh sáng tác một bài hát của Trịnh, rất nổi
tiếng và nhân đây chia sẻ cho mọi người. Ngày xưa, mối tình của Trịnh và
cô Diễm bị ngăn cấm bởi gia đình Diễm, cha cô là một giáo sư; không chấp
nhận để con mình yêu một người như Trịnh. Vì một câu nói của cha cô Diễm,
với cái Tôi và lòng tự tôn quá lớn của mình, Trịnh không chấp nhận được
sự khinh thường đó nên đã bỏ đi khỏi Huế. Một thời gian sau, khi ông trở
lại Huế, Diễm hẹn gặp ông hết lần này đến lần khác nhưng ông không chịu
gặp một lần nào cả. Một ngày ông lên chùa Linh Mụ trong lúc mưa rơi nhẹ,
nghĩ lại về cuộc tình của mình với Diễm; ông đã lấy cảm hứng ấy để viết
lên "Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ..." Và "tháp cổ" trong Diễm xưa
chính là tháp Phước Duyên nơi chùa Linh Mụ (Thiên Mụ) bây giờ. Vấn đề
phân biệt giai cấp chính là nguyên nhân làm cho những người đang yêu
nhau phải rời bỏ nhau. Nhưng Trịnh cũng tin một điều rằng: "Ngày sau sỏi
đá cũng cần có nhau!" Ngô Thị Bích Diễm- Trịnh Công Sơn!
Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao Nghe
lá thu mưa reo mòn gót nhỏ Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu
Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa
qua Trên bước chân em âm thầm lá đổ Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa
Chiều nay còn mưa sao em không lại Nhỡ mai trong cơn đau vùi Làm sao có
nhau, hằn lên nỗi đau Bước chân em xin về mau
Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động Làm sao em nhớ những vết chim di Xin
hãy cho mưa qua miền đất rộng Để người phiêu lãng quên mình lãng du
Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động Làm sao em biết bia đá không đau Xin
hãy cho mưa qua miền đất rộng Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau.
已經好久好久沒上傳音樂了﹐今天再次聽了Nguyễn Ánh 9的一首Buồn
ơi chào mi ﹐覺得份外的動聽感人。願與對越南情歌有興趣的朋友們一起欣賞.....
Buồn ơi ! ta xin chao mi khi người yêu đã bỏ ta đi . Buồn ơi ! ta xin
chào mi khi tình yêu chấp cánh bay di . Buồn ơi ! ta đang lẻ loi . Buồn
ơi ! ta đang đơn côi . Buồn ơi ! hãy đến với ta để quên chuyện tình xót
xa . Nếu trên đường tình ta lẻ loi một mình thì trên con đường đời ta có
mi buồn ơi . Buồn ơi ! thế nhân là thế sao người yêu vẫn mãi say mê .
Buồn ơi ! yêu thương là thế sao tình ta cứ mãi u mê . Người yêu cho ta
niềm đau . Buồn hỡi ! cho ta quên mau . Buồn ơi ! hãy đến với ta để quên
chuyện tình xót xa .
Đàm thoại dưới được trích từ Baomoi.com ... Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 - Câu
chuyện âm nhạc của 50 năm 50 năm theo đuổi âm nhạc, nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9
đã ghi dấu trong lòng giới mộ điệu nhiều thế hệ bằng nhiều ca khúc: "Buồn
ơi, chào mi", "Không", "Ai đưa em về", "Bơ vơ"... 73 tuổi, Nguyễn Ánh 9
vẫn mê mải bên cây dương cầm, cống hiến từng phút giây của cuộc đời mình
cho âm nhạc Việt. Trong câu chuyện âm nhạc của riêng mình và của nhạc
Việt suốt 50 năm mà ông theo đuổi, luôn ẩn chứa điều gì đó thật mong
manh… Từ chàng công tử thành anh nhạc công nghèo Những năm 40 của thế kỷ
trước, gia đình Nguyễn Ánh 9 được xếp vào hàng khá giả. Ông là đại công
tử con nhà giàu, được chăm sóc chu đáo, được học trường nội trú của "Tây".
Theo thông lệ, cậu học trò Nguyễn Đình Ánh sẽ trở thành một người có học
vị danh giá chứ không phải là một nhạc sỹ mang nghệ danh Nguyễn Ánh 9
như bây giờ? - Những ngày học nội trú ở Đà Lạt, tôi quen nhạc sỹ Hoàng
Nguyên (tác giả của Tà áo tím, Ai lên xứ hoa Đào, Sao em không đến…) và
được ông dìu dắt vào con đường âm nhạc. Sau khi tốt nghiệp Tú tài 2, qua
sự giới thiệu của nhạc sỹ Hoàng Nguyên, tôi tham gia chương trình Tuổi
xanh của Đài phát thanh Sài Gòn và Đài phát thanh Đà Lạt. Từ đó, tôi mê
đắm dương cầm. Năm 18 tuổi, tôi nói với ba mẹ là muốn đi tập đàn chứ
không muốn học. Khuyên can không được, ba giận dữ nói rằng nếu đi học
thì ba mẹ nuôi, nếu đi đàn thì tự kiếm sống nuôi thân. 18 tuổi, ý chí
thanh niên phiêu bồng đầy trong tinh thần, hơn nữa, "dân" học trường tây
cũng "nhiễm" cách sống độc lập rất tây, rất mạnh mẽ nên tôi chấp nhận ra
đi, không ngại con đường phía trước đầy gian nan, chỉ cần được sống với
niềm đam mê của mình. Và chắc chắn con đường âm nhạc không toàn màu hồng…?
- Rời bỏ cuộc sống phong lưu khá giả, tôi bước ra đời và nhận ra cuộc
sống người nhạc công luôn khó khăn, vất vả. May mắn khi đó, tôi có người
bạn đang làm ở phòng trà Anh Vũ (Đà Lạt) thì được nhận học bổng du học
nước ngoài. Khi bạn đi, tôi xin thế chỗ làm. Ban đêm tôi làm việc cho
phòng trà, ban ngày lấy đàn của họ để tập, cứ mỗi ngày như thế, mỗi ngày
một tiến lên. Những năm tháng sau chiến tranh, đời sống ai cũng vất vả,
người nhạc công chơi dương cầm như Nguyễn Ánh 9 lại càng nhiều khó khăn
hơn. Sài Gòn không có chỗ vui chơi, ai cũng mải mê kiếm sống mà người
chơi dương cầm như tôi muốn có chỗ làm thì phải có những tụ điểm
dancing. Dancing ở Sài Gòn không có, cả gia đình tôi khi đó cũng sang
Campuchia kiếm sống. Có khi nào ông ân hận về quyết định rời bỏ cuộc
sống phong lưu? - Đến giờ chưa bao giờ tôi ân hận vì quyết định của mình.
Nguyễn Ánh 9 nghĩ rằng đó là con đường định mệnh, có lẽ cũng nhờ những
khó khăn của gia đình mà tôi quyết tâm hơn, chứng minh cho ba mẹ thấy là
cái nghề nhạc công không phải xướng ca vô loài. Sau khi ba mẹ qua đời,
tôi bàng hoàng mở cánh tủ và nhận thấy tất cả những bài nhạc của mình
viết, ba đều giữ gìn cẩn thận trong tủ. Khi đó tôi mới hiểu, không phải
là ba chê trách mình, không thương mình mà là bởi ba luôn lo cho mình
một cuộc sống yên ấm, công việc đàng hoàng để yên phận và được sống khá
giả. Cả cuộc đời Nguyễn Ánh 9 sẽ gắn bó với cây đàn, nhưng cơ duyên nào
giúp ông sáng tác ca để có những ca khúc để đời như "Buồn ơi, chào mi",
"Ai đưa em về", "Bơ vơ"…? - Một lần, nhân chuyến sang Nhật biểu diễn,
Khánh Ly hát nhạc Trịnh Công Sơn, tôi là nhạc công đi theo đệm đàn.
Trong lúc đợi thang máy, chợt Khánh Ly hỏi tôi: "Mày còn thương nó không?".
Sẵn cây guitar trên tay, tôi gẩy nhịp và cất tiếng hát nghêu ngao: "Không!Không!
Tôi không còn, tôi không còn yêu em nữa…". Khi trở về Việt Nam , Khánh
Ly gợi ý để tôi "thêm mắm thêm muối" viết thành bài hát. Và cô ấy là
người đầu tiên thu âm ca khúc "Không" này. Bắt đầu từ ca khúc "Không",
tôi tập trung hơn vào sự nghiệp sáng tác và đã có nhiều ca khúc nổi
tiếng. Âm nhạc không có đường kết Tiếp cận với âm nhạc thế giới từ rất
sớm, khi trở về nước, nhìn nhạc Việt đang thu mình trong một góc nhỏ,
ông tiếc gì không? - Tôi luôn khát vọng đem âm nhạc Việt Nam mình đi
khắp thế giới. Có lần tôi đàn cho người nước ngoài nghe những ca khúc
của Đoàn Chuẩn - Từ Linh, họ đều bảo: Sao nhạc Việt Nam hay quá vậy? Và
thắc mắc sao mình không có những bản nhạc độc tấu đưa ra nước ngoài? Thơ
văn Việt Nam hay lắm, đẹp lắm tại sao lại cứ phải đi sử dụng nhạc nước
ngoài, thơ văn của nước ngoài. Nhưng những người đưa được âm nhạc Việt
ra thế giới không nhiều. 73 tuổi, 50 năm gắn bó với âm nhạc, tôi vẫn
chưa thực hiện điều mong muốn này. Hai người con trai là Nguyễn Quang và
Nguyễn Quang Anh cũng nối nghiệp ông. Phải chăng nhạc sĩ muốn họ thực
hiện tiếp những điều mà ông còn đau đáu? - Tôi cho rằng, âm nhạc hôm nay
phải hay hơn hôm qua, âm nhạc mênh mông lắm, đi hết cả đời vẫn chưa có
đường kết. Chưa khi nào tôi thấy thỏa mãn với điều mình đã làm. Tôi luôn
dạy 2 người con trai của mình cần phải có một tình yêu âm nhạc thực sự,
mình phải biết nâng niu nó, hãy yêu cây đàn như người yêu của mình, phải
trân trọng, thương yêu, đừng bỏ bê nó, bỏ nó thì nó bỏ mình tức khắc. Có
khi nào ông nghĩ cái bóng của mình quá lớn nên ảnh hưởng đến sự nghiệp
của con? - Tôi rất tự hào về các con trai của mình, nhưng tôi vừa không
giúp chúng dễ dàng thăng tiến mà còn làm ảnh hưởng ít nhiều đến sự
nghiệp. Tôi hy vọng với tình yêu âm nhạc, các con sẽ vượt qua tôi để có
những thành tựu cho cá nhân và cho âm nhạc Việt Nam.